Bắt đầu ở vạch xuất phát
Gần đây ở Sài Gòn vào mùa mưa khiến tôi nhớ lại điểm xuất phát của sự nghiệp của tôi tại thành phố này cách đây hơn 10 năm.
Khi tôi lần đầu vào Sài Gòn sống, tôi là một thực tập sinh mùa hè. Lúc đó tôi có một quyết định rất quan trọng mà tôi thực sự cho rằng đó là một bước ngoặt trong cuộc đời đó là tôi bỏ nguyên một kỳ học để đi thực tập trong HCM.
Các cô giáo thời điểm đó không hiểu vì sao tôi lại muốn bảo lưu, chấp nhận học bù với khoá sau và tốt nghiệp đại học muộn. Đối với họ nghe có vẻ rất khó hiểu, bởi tôi có thể kiếm bất kỳ một công việc thực tập nào đó ở Hà Nội rồi viết luận văn tốt nghiệp. Việc gì tôi phải lặn lội xa xôi đến lỡ dở học hành như vậy?
Thực ra suy nghĩ trong tôi ở thời điểm đó là tôi cảm thấy tôi cần phải đi. Nếu để miêu tả cảm xúc lúc đó, tôi cảm thấy một lực hút và khao khát được trải nghiệm, và hơn thế nữa là một niềm tin chắc chắn là tôi sẽ học được rất nhiều. Tôi cũng không dám chắc tôi sẽ bước vào một cuộc phiêu lưu như thế nào, nhưng tôi muốn thử sức để đưa ra một quyết định mà tôi đánh giá có phần mạo hiểm trong thời điểm đó.
Mỗi khi nhìn lại, tôi nghĩ vào độ tuổi đó, tôi thực sự quyết định dựa vào trái tim, thay vì lý trí. Bởi nếu dùng quá nhiều lý trí, có lẽ sẽ có quá nhiều "Nếu..." cản trở quyết định này:
- Nếu như việc này ảnh hưởng điểm số và tôi không thể tốt nghiệp ra trường với bằng Giỏi thì sao?
- Nếu công việc thực tập ở HCM không tốt thì sẽ uổng phí việc bảo lưu không?
- Nếu tôi chưa bao giờ sống xa gia đình, với mức lương ít ỏi làm intern, tôi sẽ làm gì để có thể tồn tại ở HCM?
- ...
Bỏ qua những bận tâm trên, tôi vẫn khăn gói bay vào Sài Gòn bắt đầu công việc là một intern với mức lương khoảng 5 triệu/tháng. Thực ra cũng rất ổn cách đây hơn 10 năm và tôi vẫn rất trân trọng mức lương đó bởi nhiều bạn cùng khoá với tôi hồi đó còn đi thực tập không lương.
Công ty mà tôi thực tập hồi đó ở dưới Nhà Bè, quận 7. Tôi có nhiều trải nghiệm khá thú vị trong 3 tháng mùa hè làm ở đó. Cũng thời điểm tháng 7 và mùa mưa này, tôi cặm cụi lái xe máy vòng quanh Sài Gòn: đến chỗ làm, đi training, đi events, đi tình nguyện, gặp gỡ bạn bè mới...
Sài Gòn có đặc điểm là khi mưa thì dông và mưa rào như trút nước, mưa rất nhanh rồi tạnh. Ngày xưa khi đi một quãng đường xa như từ Phú Nhuận xuống Nhà Bè, đang đi nắng to thì gặp mưa, mặc áo mưa đi ướt nhẹp cả người được 10 phút thì lại nắng, treo áo mưa đằng trước chưa kịp khô đi tiếp một lúc qua 1-2 cái cầu thì lại mưa to. Nên mới nói trải nghiệm đi làm ở Sài Gòn mùa hè vất vả mà thú vị là vậy. Gần đây khi trở về Việt Nam sống, mỗi khi thấy mưa ở Sài Gòn, tôi luôn nhớ đến trải nghiệm này ngày xưa.
Khi mới đến vào thành phố này, tôi có 2 khoảng không gian mà tôi rất thích:
Tôi thích đứng ở khu vực rooftop của những toà nhà cao và nhìn xuống Sài Gòn khi thành phố lên đèn. Vượt tầm mắt qua những tấm kính bảo vệ trong suốt, tôi cảm nhận đc gió thổi rất mạnh khi ở trên cao. Tôi nhìn xuống thành phố về đêm, với nhiều toà nhà cao hiện đại xen kẽ nhà dân với nhiều ánh đèn sáng, tôi cảm nhận được sự tự do và khát vọng của tuổi trẻ. Sự năng động và trẻ trung của thành phố là nguồn động lực cho tôi tiếp tục trên con đường tìm ra chính mình.
Một điều nữa tôi học được khi mới bắt đầu sự nghiệp đó là đôi khi bạn phải lựa chọn để bước ra khỏi vùng an toàn của chính mình. Và điều đó có thể đi kèm với sự cô đơn. Một khoảng không gian nữa mà tôi vừa thích vừa buồn là buổi tối mặc áo mưa lái xe máy một mình về quận 7. Trời mưa tầm tã và đường rất xa, tôi cứ đi từ từ, quận 3 sang quận 1, rồi về quận 4, vào đến quận 7 rồi xuống Phú Mỹ Hưng xuống đến Nhà Bè. Tôi tự bảo là cứ đi rồi sẽ đến. Nên dù mưa lạnh cóng tay và mặc áo mưa vẫn ướt hết người, hàng ngày tôi vẫn cứ đi. Đấy là thời điểm hiếm hoi mỗi ngày mà tôi thấy thấm cảm giác của sự tự lập. Sống xa gia đình, tự lo bữa ăn, tự đi làm về một mình không ai ở bên, tự cân đối chi tiêu và tự chăm sóc bản thân khi ốm đau.
Những trải nghiệm đó giúp tôi lớn lên.
Cuộc đời cần những cú huých như thế để chúng ta hiểu rằng những thứ bố mẹ cho chúng ta không phải tự dưng mà có.
Mùa hè đó, và những cơn mưa Sài Gòn đã cho tôi những trải nghiệm sâu sắc về vạch xuất phát đầu tiên trong sự nghiệp của mình.
Tôi tự hào vì nhờ những trải nghiệm đó, tôi biết rằng một công việc nhàn hạ và ổn định ở gần bố mẹ - không phải là sự lựa chọn của cuộc đời tôi.
Tôi ít khi đặt tài chính lên đầu khi quyết định việc gì lớn, bởi tôi không thích tiền bạc chi phối việc tôi nên làm gì và phải làm gì. Hãy để giá trị sống (life values) của bạn quyết định việc đó.
Tôi lựa chọn trải nghiệm và những chuyến đi đến vùng đất mới để khám phá và học hỏi những điều mới.
Gần đây tôi gặp một người bạn tốt ngày xưa, chị tâm sự với tôi rằng ngày xưa chị thích Sài Gòn lắm, nhưng rồi mãi không có cơ hội tốt để vào đây làm. Giờ có gia đình rồi nên chắc sẽ chẳng thể vào được nữa.
Tôi nghĩ thực ra cuộc đời có rất nhiều cơ hội và ngã rẽ. Việc theo đuổi điều mình muốn làm thực ra cũng đáng sợ, bởi ẩn chứa trong đó có nhiều mạo hiểm và sự thất bại. Nhưng không theo đuổi điều mình khao khát, cũng đáng sợ bởi bạn sẽ luôn tự hỏi "nếu như... thì...".
Giữa theo đuổi và không theo đuổi điều mình thích, bạn lựa chọn phương án nào?
Hôm nay nhân một ngày mưa, tôi viết vài dòng để ghi lại cảm xúc đặc biệt này.
Nếu bạn muốn chia sẻ, đừng ngại comment hoặc gửi thư cho tôi,
Thương mến,
Anh Thư